
Tôi vẫn thắc mắc rằng không biết có ai phá kỷ lục viết thư của cha tôi hay không.
Khi còn là sinh viên, tôi rất nhớ nhà.
Suốt ba năm ròng rã, cha tôi cứ cách một ngày lại viết cho tôi một lá
thư. Viết là chuyện quá dễ đối với cha tôi, thế nhưng cứ cách ngày lại
viết thư suốt ba năm thì quả là “tâm phục, khẩu phục”.
Thư của cha tôi luôn nâng đỡ tôi, khích lệ tôi, và an ủi tôi. Thư luôn mở đầu bằng câu: “Shuet, con gái yêu dấu nhất của cha”.
Còn hạnh phúc nào hơn với một sinh viên xa nhà như tôi chứ? Cha tôi
luôn viết trên loại giấy có in hoa hồng lớn như thể hiện tình thương của
người dành cho tôi.
Cha tôi tên là Kwok-Chi Tam, một con
người tự lập, giỏi lịch sử Trung quốc và văn chương Tây phương, nhưng
cũng rất giỏi văn chương Trung quốc. Người thường làm anh Paul và tôi
“quê độ” bằng cách trích ra những bài thơ mà chúng tôi quên tiệt. Đã đi
dạy nhiều năm, cha tôi quen nhiều sinh viên. Các sinh viên đều nói cha
tôi khả dĩ bật một mẩu phấn tào thành âm thanh thú vị.
Ban ngày cha tôi đi dạy, ban đêm viết
kịch bản phim. Tôi biết cha tôi mệt mỏi nhưng không bao giờ than phiền.
Căn hộ chật hẹp, cha mẹ ngủ trong buồng, còn anh em tôi ngủ trên sàn
nhà. Vào những dịp sinh nhật, anh em tôi được ăn thịt gà, và thực sự cảm
thấy hạnh phúc bên cha mẹ. Được học hết tú tài, ai học được nữa thì cha
mẹ vẫn cho đi học, và luôn động viên học chứ không hề trách mắng. Chúng
tôi hiểu giá trị của sự giáo dục và kiến thức, nhất là mang ý nghĩa từ
những hy sinh của cha mẹ.
Khi cuộc sống tạm ổn, cha mẹ đỡ vất vả,
anh em tôi đã có nghề nghiệp, lại là lúc cha tôi bị ung thư tuyến tụy
bất khả trị. Năm 1981, gia đình có ba người sinh nhật vào tháng Năm,
nhưng không tổ chức vì buồn khi thấy cha tôi bệnh nặng như thế. Và rồi
định mệnh cũng cướp mất cha tôi vào năm sau.
Đám tang cha tôi được tổ chức rất lớn.
Rất nhiều người đến phúng điếu, đường phố chật người đưa tiễn và đứng
chào tỏ lòng thương tiếc khi linh cữu cha tôi đi qua. Tôi hãnh diện vì
uy tín của cha tôi đối với mọi người ở mọi lứa tuổi.
Một năm sau, tôi sinh con gái đầu lòng,
đặt tên là Laura. Khi Laura bốn tuổi, tôi sinh con trai đặt tên là Paul.
Khi chúng đủ hiểu biết, tôi luôn kể cho các con biết về ông ngoại của
chúng, luôn yêu thương và quan tâm vợ con dù ông rất vất vả.
Đó là bài học cha tôi đã dạy tôi bằng
chính cuộc sống mẫu mực của người: Tận tụy với gia đình, cần cù lao
động, và kiến thức sâu rộng. Cha tôi nghiêm nghị mà không khắt khe, ít
nói mà vẫn dễ gần gũi, thương yêu mà không nhu nhược, khắt khe với chính
mình mà lại nhân hậu với người khác. Một ngày nào đó, khi các con khôn
lớn, tôi sẽ cho chúng đọc những lá thư mà cha tôi đã viết cho tôi ngày
xưa. Đó là gia bảo của người cha kính yêu đã để lại cho tôi. Quả là gia
sản vô giá!
Tôi quyết tâm sống xứng đáng là con của
cha tôi, và tôi sẽ giáo dục cac con cũng noi gương sống tốt của ông
ngoại: Nói ít, làm nhiều.
MO-SHUET TAM
TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Reader’s Digest)
No comments:
Post a Comment