Tuesday, June 18, 2013

Bia ôm thác loạn ở TP HCM

 http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2013/06/bia-om-thac-loan-o-tp-hcm/

 Màn hình tivi vụt tắt, âm thanh cuồng loạn nổi lên. Trong hơi men chếnh choáng, các nữ tiếp viên leo lên bàn gỗ rộng chừng 6 m2 nhảy bốc lửa, lắc múa đủ tư thế kích dục và lần lượt cởi bỏ trang phục.

Quận Bình Thạnh là nơi có trụ sở Chi cục Phòng chống tệ nạn TP HCM. Cảnh thác loạn không phải là hiếm tại hàng loạt nhà hàng, quán ăn trong khu vực này. Từ những màn biểu diễn thoát y, tắm bia, rồi dùng chỗ kín để khui bia, bắn súng... cho đến hành lạc tại chỗ đều có. Thậm chí có chuỗi nhà hàng, karaoke tự nhận mình là “tập đoàn” với 12 điểm phục vụ...
Ngôi nhà mặt tiền treo biển Công ty TNHH Dịch vụ L.M.D. nếu nhìn bề ngoài ít ai biết được đây là quán ăn có karaoke. Ngoài khu vực để xe, tầng trệt còn có quầy tiếp tân. Đi qua nhóm bảo vệ và lớp cửa phía cuối tầng trệt với khung cảnh nhếch nhác như một nhà kho trống rỗng, cũ kỹ, nhưng trên lầu là thế giới khác hẳn.
Dù mới đến đây lần đầu nhưng do anh bạn quen biết liên lạc qua điện thoại đặt phòng trước nên vừa bước xuống xe, khách đã thấy quản lý tay bắt mặt mừng. Khách được dẫn vào một phòng rộng khoảng 16 m2. Giữa phòng là chiếc bàn gỗ lớn rộng khoảng 6 m2, 3 dãy ghế nệm xếp hình chữ U ôm sát tường, mặt tường còn lại là chiếc tivi màn hình phẳng và 2 loa công suất lớn.
Khách đến, các tiếp viên liền đưa micro và bộ điều khiển từ xa. Còn dàn karaoke vi tính được ngầm hóa trong một khoang bí mật. Như đã lập trình sẵn, hơn chục cô ăn mặc mát mẻ bước vào, sắp một hàng dài chắn trước màn hình tivi. Sau khi nhận 500.000 đồng tiền bo mở màn, người quản lý ra dấu cho các em lần lượt lột tấm vải nửa áo, nửa khăn đang quàng hờ hững để khách sờ nắn lựa chọn.
Được khách bo nhiều tiền, tiếp viên chiều tới bến. Ảnh: Sài Gòn Giải Phóng.
“Ở đây tụi em được bảo kê hết rồi, anh yên tâm đi. Tập đoàn chúng em có 12 cơ sở, đều trên quận Bình Thạnh hết. Tụi em làm ở đây nhiều năm rồi mà. Các anh cứ việc tới Z, tụi em bao sân”, người quản lý cho hay. Thấy khách còn lưỡng lự, anh ta trấn an: “Trong thời gian cao điểm khi các quán khác bị đánh cho bật sới, tụi em vẫn hoạt động bình thường thì các anh biết lực của tập đoàn mạnh thế nào. Anh nào có nhu cầu cứ lên lầu, có phòng riêng để vui vẻ”.
Sau khi khách lựa chọn “đào”, số còn lại lui ra. Các “đào” sà vào lòng khách như đã thân thiện từ lâu. Màn chào hỏi đầu tiên là cho tay đi “du lịch” khắp người khách, nhất là chỗ nhạy cảm. Mục đích nhằm thăm dò mức độ ăn chơi cũng như kiểm tra khách có thủ hàng nóng hay không. Thường sau màn dạo đầu các em sẽ được bo 100.000 đồng, còn muốn các em “hết mình” phải bo 500.000 đồng/lần.
Qua màn chào hỏi, các em liên tục khui bia. Nhóm khách có 5 người mà chỉ trong 10 phút đã hết 2 thùng bia “ken” và bao nhiêu thức ăn nhanh trên bàn đều được các cô lột ra khỏi vỏ. Do một lon bia được tính giá 45.000 đồng, thức ăn với giá cắt cổ nên quản lý chỉ đạo phải tranh thủ làm mọi thủ thuật để khách trả tiền càng nhiều càng tốt. Tiếp đó các em ra ngoài cởi hết nội y, chỉ còn lại chiếc váy dây cũn cỡn, chỉ cần đụng nhẹ là “trần như nhộng”. Lúc đó cả “đào” và khách bỏ lửng những bài nhạc du dương để hát bằng… tay.
Tại quán Q.T. trên đường Lê Quang Định, quán không tên trên đường Nơ Trang Long và một dãy liên hoàn trên đường Bùi Đình Túy, khách đều nhận được cam kết “sẽ chu đáo”. Các quán ở đây có số lượng tiếp viên ra chào khách khá lớn, khoảng 30-60. Trong một căn phòng trên lầu, gần chục nữ tiếp viên mặc đồ 2 mảnh cũn cỡn, õng ẹo tiếp bia rượu, thức ăn cho nhóm.
Sau chục phút làm quen với khách, nữ tiếp viên không ngại ngần cởi luôn quần chíp và áo ngực, chỉ để lại mảnh vải khoác hờ trên người đầy khiêu khích. Thỉnh thoảng, cô ta cố tình để phần nhạy cảm nhất chà lên người khách như mời gọi. Cứ thế, khách và tiếp viên vừa ôm ấp, mặc từng bản karaoke trôi đi không lời. Khi hơi men đã lừng xừng, quản lý các phòng đều hỏi khách có muốn đổi nhạc (thoát y biểu diễn) hay không. Nếu đồng ý, quản lý sẽ ra ngoài đổi nhạc nhưng khách phải nhớ gửi tiền bo anh ta.
Tại quán không tên trên đường Nơ Trang Long (quận Bình Thạnh), nhìn mặt tiền như 2 căn hộ khác nhau. Một bên cho thuê bán cà phê dưới trệt. Nhưng cả 2 căn đều thông nhau bằng các lỗ nhỏ ở chân cầu thang, để lỡ có động thì trong quán bia ôm này không còn một nhân viên, còn căn bên cạnh thì cửa khóa ngoài như không có chủ ở nhà.
Tại đây, sau khi nhận tiền bo từ khách, quản lý chỉ đạo nhân viên phục vụ hết mình. Nữ tiếp viên trang điểm đậm ngồi tọt vào lòng khách. Những câu chuyện tục tĩu liên tục vang lên. Miệng nói, tay cô gái mơn trớn khách và thích thú để tay khách “đi du lịch” khắp cơ thể mình. Bên cạnh, các em gái khác lắc lư cùng khách theo điệu nhạc. Vừa ca hát, tiếp viên vừa tiếp cận bằng những động tác khêu gợi và không quên bật bia tanh tách thử khả năng bia rượu của khách.
Rượu càng nhiều, tiền bo càng nhiều thì tỷ lệ nghịch là quần áo trên người nữ tiếp viên vốn đã “nghèo” càng “nghèo” hơn. Đó cũng là lúc cuộc thi “bưởi to, bưởi đẹp”, thi “bánh bao”, “bánh da heo”… giữa các tiếp viên, thực chất là các màn khoe hàng, tung hứng nối dài khiêu khích khách.
Cao trào, màn hình tivi tắt cái rụp. Âm thanh cuồng loạn như trong quầy bar nổi lên. Quên đi phương tiện là karaoke, giờ đây tất cả chỉ tập trung vào chiếc bàn giữa phòng. Trong hơi men chếnh choáng, các nữ tiếp viên leo hẳn lên bàn gỗ rộng chừng 6 m2 nhảy bốc lửa. Trước sự mời chào khiêu khích của các em, khách bắt đầu nhét tiền liên tục vào người tiếp viên để trút bỏ lần lượt trang phục.
Tiền nhét vào áo, áo rơi; nhét vào quần, quần rơi. Khi đã cởi bỏ toàn bộ, các nữ tiếp viên càng uốn éo lắc múa đủ mọi tư thế kích dục. Bia chai dù không ai uống cũng được đưa ra hàng loạt. 3 tiếp viên qua màn thoát y nhún nhảy thì đến tiết mục khui bia bằng chỗ kín. Hàng chục chai bia được sắp hàng dài và các “đào” bắt đầu khui bia một cách thuần thục. Khui bao nhiêu chai thì số tiền bo 200.000 đồng tương ứng được nhét trên miệng chai bia được khui.
Hóa đơn tính tiền tại quán L.M.D. Ảnh: Sài Gòn Giải Phóng.
Từng thùng bia liên tiếp được mang vào, mỗi lượt hàng chục lon bia được khui sẵn đặt dọc theo mép bàn. Vừa uốn éo, các nữ tiếp viên vừa lấy bia tưới khắp người. Bia tràn khắp phòng. Vỏ bia quăng ngổn ngang dưới gầm bàn. Được “tiếp sức” bằng mấy tờ tiền polymer, các nữ tiếp viên liền nhét cả cục đá lạnh và xúc xích vào người rồi cong người lại, “bắn” vào đích là các vỏ lon bia đã được nhét tiền trên miệng, trong tiếng reo hò phấn khích của khách.
Chiêu trò mua vui thác loạn giúp tiêu thụ một lượng bia khủng của nhà hàng. Đi 4 quán, nhóm khách phải chi đến 60 triệu đồng để xem phần múa thoát y. Trong đó, màn chưa đầy 30 phút thoát y biểu diễn tại Công ty TNHH Dịch vụ L.M.D (đường Nguyễn Văn Đậu) đã tiêu thụ gần 5 triệu đồng tiền bia (118 lon và chai).
Theo Sài Gòn giải phóng




đọc tin mà thấy chán cho những bà vợ có chồng thích ăn nhậu. Cứ đi đến khuya rồi nói là làm ăn và nhậu thôi chứ chẳng có gì. Hóa ra đều là những tên thích phá tiền cho gái mà cứ cho rằng là kiếm tiền cho vợ.
Làm công ăn lương mà trả tiền thanh toán theo hoá đơn này thì méo mặt các anh hết, còn đắt hơn các món cao lương nữa, các anh chịu chơi thì phải chịu chi nhưng về cả nhà húp cháo cả tháng. Hãy tiết kiệm chi tiêu và sống ...    
Các bạn không hiểu chứ chẳng ai làm công ăn lương mà dám vô chơi chỗ này. Cho dù lương bạn có khi đến 20 tr cũng không dám! Đó là chốn các doanh nghiệp tiếp khách thôi! Công ty minh làm kinh doanh toàn tiếp khách cả đấy! nhậu ...    
ôi trời đất ơi???lãng phí quá...kinh tế đang kiệt quệ, thất nghiệp đầy đường !!! Thật không thể hiểu nổi !
không biết ông chồng mình có tham gia trong đám người này không ha?
 
Chỉ những ông không phải kiếm tiền cực khổ từ mồ hôi nước mắt của mình thì mới xài tiền không thương tiếc như vậy. Chứ những người lao động chân chính, kiếm tiền từ mồ hôi nước mắt của họ thì họ rất quí và không bao giờ phung phí mồ hôi của mình cả.
những thứ này chỉ làm hư đàn ông! Làm trai cho đáng nên trai, đừng vì những dục vọng mà sống không có ngày mai.
Quán L.M.D nằm ở Nguyễn Văn Đậu, P7, BT này thì nổi tiếng rồi. Nhân viên và khách liên tục ầm ĩ làm náo loạn cả khu vực.
Phận đời nổi trôi! Thế thái nhân tình!Than ôi!!!
tôi không tin với đồng lương chân chính bằng sức lao động mà la cà ở những quán đó được!
thật là ghê sợ các trò chơi quái dị của con người hiện nay. thời buổi thì khó khăn.
Làm thì ít mà ăn chơi thì nhiều, lãng phí. Có biết bao mảnh đời đang đói rách cần sự giúp đỡ kìa. Sao ko sống có ích chút đi các quý ông.

No comments:

Post a Comment

LÊN ĐẦU TRANG