Cây cầu của ông Dũng
TẤN VŨ - ĐĂNG NAM | 03/03/2013 07:40 (GMT + 7)
TT - 300 triệu đồng tiền ky cóp chuẩn bị dựng căn nhà mới cho cả một đời bươn chải, nhưng chỉ sau một đêm trằn trọc, ông quyết định dành toàn bộ số tiền trên làm một cây cầu bắc ngang dòng Vu Gia để người dân làng mình qua lại.
Bây giờ hạnh phúc của người đàn ông tuổi đã ở ngũ tuần 
ấy không phải là căn nhà tươm tất, mà là nhìn người dân làng ra đồng, 
nhìn lũ học trò tung tăng đến lớp mà không còn cảnh lụy đò giang... Ông 
là Lê Tất Dũng ở thôn Phú Lộc (xã Đại An, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng 
Nam).
Nối những mùa vui
| 
"Cũng tính chuyện thu phí nhưng anh Dũng bảo dân làng nghèo lấy chi mà thu!" 
Ông Nguyễn May (trưởng thôn Phú Lộc)  | 
Thôn Phú Lộc nằm sát dòng Vu Gia đỏ quạch. Những bãi 
bồi trồng cây thuốc lá, bắp chạy dọc triền sông đang trong mùa thu 
hoạch. Từng chuyến xe nặng trĩu lá thuốc, bắp non lần lượt lao vút qua 
cầu rồi rướn hết ga chạy về cuối làng.
Bà Ba Hưng (65 tuổi, chủ cái chòi tre ngay đầu cầu bán 
nước cho khách vãng lai) vừa thấy chúng tôi là khoe ngay: “Cây cầu ni 
của chú Dũng tự làm cho dân đi đó”.
Rồi bà Ba Hưng kể tiếp: “Hồi trước, muốn qua bên kia 
sông phải chèo ghe. Con nít đi học cha mẹ phải đi cùng. Dân nông ra đồng
 phải đi sớm, 5g chiều là lo về nếu không trễ đò. Chừ thì khỏe re”. 
Tiếng kể chuyện của bà Ba Hưng đứt quãng bởi tiếng xe máy ầm ào từ bên 
kia cầu phao rướn ga leo dốc về cuối làng. Chưa đầy 15 phút nhưng gần 40
 chuyến xe máy đầy ắp nông sản từ bắp, thuốc lá, ớt... vun vút qua cầu. 
Cây cầu phao dài gần 80m, rộng 2m, lát ván gỗ, được nâng bởi 150 thùng 
phuy và chịu được tải trọng 750kg, từ nay đủ sức nâng đỡ toàn bộ mùa 
màng đang thu hoạch của người nông dân chuyên chở bằng xe gắn máy.
Cây cầu đong đưa theo dòng nước bởi tất cả được níu 
bằng những trụ bêtông nặng đến 250 tấn chôn sâu ở hai đầu cầu, một hệ 
thống cáp to bằng ngón chân cái níu giữ thân cầu. Giữa cầu, một tuôcbin 
có nhiệm vụ nâng đỡ rồi quay một phần thân cầu khi có tàu thuyền đi qua.
 Hai thành cầu được hàn bởi các thanh sắt nhỏ để bảo vệ, đồng thời là 
tay vịn cho người đi bộ qua cầu. Bà Ba Hưng cười toe khi nói đùa: “Chú 
Dũng tự làm mà y chang cầu sông Hàn ở Đà Nẵng đó chớ. Cũng có chỗ quay 
cho tàu bè qua lại đó thôi!”.
Dừng chiếc xe chở đầy đậu phộng ngay giữa cầu, ông 
Nguyễn Thành Năm, người dân thôn Phú Lộc, gạt mồ hôi bắt chuyện: “Đỡ lắm
 chú à! Từ ngày có cầu, hàng ngàn hộ dân nơi đây chở nông sản về nhà 
nhanh hẳn. Chúng tôi có thể ra đồng từ sáng sớm, hôm có trăng, làm đất 
đến khuya về nhà cũng chẳng sao. Không còn lụy đò giang như xưa nữa”.
Kẻ ngược đời
Trong khi hàng xóm tích cóp tiền tỉ để đầu tư sản xuất 
sinh lời thì ông Dũng quyết định làm điều ngược lại. Bao nhiêu tiền của 
gom góp trong suốt 20 năm quần quật, ông đổ hết vào cây cầu. Gia tài còn
 lại chỉ là căn chòi lợp tôn, tứ bề dột nát, cùng chiếc tivi nội địa và 
bộ đồ nghề sửa xe máy. 
Ông Dũng lui cui tìm chiếc ghế tươm tất để tiếp khách 
nhưng cả bốn chiếc ghế nhựa chẳng chiếc nào lành lặn. Cái gãy chân, cái 
nát mặt, cái dính đầy sơn xe... Ông đành vớ lấy một chiếc yên xe máy của
 khách đang sửa bỏ xuống đất mời khách. Đầu xuân nhưng những mái tôn 
trong căn chòi nhỏ này đã bắt đầu nóng hầm hập. Từng sợi nắng xuyên qua 
các lỗ thủng rọi mồn một xuống nền đất, xuống bếp và xuống chiếc giường 
nơi ông nằm với ngổn ngang bản vẽ.
Hôm chúng tôi đến thăm, vợ chồng bà Phạm Thị Kim Thanh 
từ Thụy Điển cũng về tìm thăm ông Dũng. Dẫn chúng tôi ra trước sân nhà, 
ông cười thều thào: “Nhà cửa tạm bợ, vợ chia tay cũng lâu rồi. Với tôi, 
gia tài là chiếc cầu vừa khánh thành và nụ cười của bà con chòm xóm”. 
Cảm phục tấm lòng của bạn cũ, bà Thanh nghẹn ngào: “Hơn 25 năm xa cách, 
trước khi về quê tôi cứ nghĩ trong bụng rằng bạn (ông Dũng) chắc giờ đã 
giàu có lắm rồi. Vậy mà khi tận mắt thấy chiếc cầu tôi mới hiểu. Nếu 
không có đôi mắt sáng của anh ấy, có lẽ tôi không thể nào nhìn ra được 
bạn mình. Anh ấy già và nghèo xơ xác quá”. Nhìn lại căn nhà đã quá rách 
của mình, ông Dũng nói: “Không sao cả, cứ thế... mà sống. Miễn sao mọi 
người cùng vui vẻ là được rồi”.
Khi được hỏi vì sao “tiền làm cầu cho thiên hạ đi trong
 khi nhà mình thì quá nát”, ông Dũng cười bảo: “Ban đầu tôi tính dựng 
nhà nên mời ông chủ thầu khoán đến đo đạc... Nhưng cứ nghĩ cảnh mùa lũ 
mấy đứa trẻ bên kia sông vẫy gọi đò rồi co ro chen nhau qua con đò bé 
xíu, rồi nhớ cảnh ông May (ông Nguyễn May, trưởng thôn Phú Lộc) cùng 
chiếc xe rơi xuống sông khi chở bắp nên tôi đành xin lỗi ông thầu khoán,
 quyết định không làm nhà nữa”.
Nước mắt người nghèo
Vậy là từ tháng 10-2012, ông Dũng bắt đầu chạy xe máy 
ra Đà Nẵng lùng sục khắp nơi tìm mua thùng phuy, cáp kéo, tời... Sau đó 
một mình ông lui cui vẽ cầu rồi chạy lên huyện, tỉnh xin giấy phép. 
“Trước khi làm, tôi xin chính quyền được họp dân để hỏi ý kiến cho tôi 
được làm cầu. Dân làng ủng hộ rầm trời” - ông Dũng nói.
Là thầy giáo cơ khí, lại là một thợ hàn lão luyện, thế 
mà phải mất hơn 70 ngày công trình cầu phao của ông mới hoàn thành. “Cứ 
bốn thùng phuy tôi ghép thành cái phao và tổng cộng gần 150 cái phuy 
được hàn chặt vào nhau tạo nên cây cầu này” - ông Dũng kể. Ngày ông Dũng
 bắt tay xây cầu, không những người dân làng Phú Lộc mà làng trên xóm 
dưới đều kéo đến giúp đỡ. Người rảnh tới giúp ông cắt sắt, thanh niên 
giúp ông ghép phuy và khi bộ phận nào xong thì hàng chục người dân xúm 
lại khiêng lên để sẵn ra bến sông.
Ngày khánh thành cầu phao Phú Lộc, cả làng vui như mở 
hội. Chính quyền huyện, xã, thôn đều về dự đông đủ. Những đứa trẻ chạy 
lon ton, có đứa tinh nghịch nhún nhảy rầm rầm trên nền ván cầu. Nhìn 
người dân tấp nập lên xuống đông vui, những cái bắt tay thắm tình, những
 ánh mắt tri ân, những cái ôm trìu mến, ông Dũng trào nước mắt.
Tết vừa rồi trai tráng trong làng còn đốt lửa trại ở 
đầu cầu ca hát. Người dân xã Đại Tân và xã Đại Cường có thể thăm nhau mà
 không bị đò ngang cách trở. Những chiếc xe máy, xe chở người đi cấp cứu
 có thể qua sông bất cứ lúc nào mà không phải gọi đò.
Ông Nguyễn May nghẹn ngào: “Người dân ở đây tự hào lắm.
 Chú ấy vừa tốn của vừa tốn công, mình chẳng có chi giúp được cũng áy 
náy nhưng người quê chỉ có tấm lòng...”. Rồi ông May phân vân: “Vừa rồi 
khi khánh thành cầu, anh Dũng có ý bàn giao cây cầu cho thôn hoặc xã 
quản lý. Nhưng quản lý thì làm sao bảo trì, cũng tính chuyện thu phí 
nhưng anh Dũng bảo: “Dân làng nghèo lấy chi mà thu!”. Vậy nên thôn giao 
cho anh ấy quản lý luôn, bởi anh biết hàn, biết sửa, nếu có hỏng hóc anh
 ấy sửa giúp rồi từ từ tính!”.
Mơ quê hương đổi thay
Kể chuyện bảo trì cây cầu, ông Dũng cười để lộ hàm răng
 khuyết, khẽ nói: “Tôi nghĩ quê hương rồi đổi thay. Nhà nhà rồi hạnh 
phúc. Mai mốt Nhà nước làm cầu bêtông thì cây cầu phao chỉ là kỷ niệm, 
không lo gì bảo trì! Thứ lo nhất là mố cầu bằng đất bên kia sông chưa đổ
 bêtông xong cho dân đi”. Làm cầu xong, thấy hai đầu cầu bằng đất, mùa 
mưa đường dốc trơn như mỡ, vậy là ông Dũng quyết định vay thêm 40 triệu 
đồng đổ bêtông nối đầu cầu với con đường làng. “Nhưng cũng chỉ được một 
đầu, đầu còn lại bên kia vẫn ngổn ngang đất cát vì nói thiệt là tui hết 
sạch tiền rồi. Muốn làm cho dân đi cho sướng lắm nhưng đành phải thư thư
 thêm thời gian nữa”.
 
Cảm phục một tấm lòng cao đẹp càng khinh bỉ cho bọn PMU 18
ReplyDeleteNên thu phí..:)
ReplyDelete