Wednesday, February 8, 2012

TỘI QUAN LIÊU

 Qua vụ cưỡng chế đất ở Tiên Lãng, mình nhận ra, căn nguyên của sự đối đầu giữa anh Đoàn Văn Vươn với chính quyền có nhiều, nhưng trong đó chính là sự quan liêu dẫn đến tội ác của chính quyền.

Quan liêu tới mức, rành rành là những con đê chắn sóng vây lấy đầm hồ nhà mình để nuôi, bỏ bao nhiêu công sức, tiền của suốt mấy chục năm, thế mà  các quan trên cứ khăng khăng anh Vươn làm ăn nhờ vã vào đê chắn sóng của Nhà nước, trong khi rành rành đê chắn sóng nhà nước ở trong, đê bao của anh Vươn nằm bên ngoài. Mỗi chi tiết thế thôi, mà từ xã, huyện, thành phố cứ gào lên là đê chắn sóng nhà nước. Cứ gào lên anh Vươn lợi dụng cái đê chắn sóng để làm ăn. Hỏi người dân và gia đình cán bộ huyện, thành phố có ai đặt chân tới đây chưa? Chưa? Cứ thế quyết, cứ thế kết luận, cứ thế tuyên bố.

Quan liêu tới mức, khi nhà anh Vươn bị phá, giám đốc Sở công an vẫn khẳng  định với mình là anh Vươn có nhà cao cửa rộng ở xã của mình, cứ nghe ai đó nói, ai đó báo cáo là nói theo, không kiểm tra, để rồi hóa ra đấy chính là nhà của người em. Thế mới có chuyện, dám dựng chuyện nói việc gia đình anh Vươn do mất nhà nên phải dựng lều ở lại cho là nhà báo tham mưu để diễn trò đau thương. Tệ đến thế là cùng.

Quan liêu tới mức, suốt ba năm ròng rã anh Vươn vác 2kg đơn đi kiện, kiện từ xã lên huyện lên thành phố, tất cả chỉ đọc vào giấy, không ai về tận nơi để nhìn, để đo đếm, để kiểm tra, cứ làm việc trên giấy. Sau đó thì cấp dưới mặc nhiên coi cấp trên luôn luôn đúng. Cấp trên thì mặc nhiên coi báo cáo của cấp dưới luôn luôn không sai. Cứ những thông tin sai bét nhè ấy chuyển lên, chuyển ngang, chuyển dọc, để rồi cùng thống nhất với những kết luận hồ đồ xa thực tế đến mức ác độc, biến công sức của một người dân hiền lành, một điển hình lao động như Đoàn Văn Vươn thành kẻ đối đầu, kẻ dối trá, kẻ lừa đảo, kẻ xâm hại lợi ích địa phương, kẻ phá bỉnh.

Quan liêu tới mức, từ cái miệng ác ý của một cán bộ phán ra ngôi nhà anh Đoàn Văn Vươn bị phá là cái lều trông cá anh ạ, anh ạ, anh ạ, thế là các anh từ xã đến huyện đến thành phố cứ thế nói theo hết, lêu lều lều, không một ai thèm nghĩ tới việc cần phải kiểm tra xem nó như thế nào.

Quan liêu tới mức, sau cưỡng chế, cả gia đình anh Vươn tan nát, kẻ bị bắt, người bị khởi tố, mất chỗ ở, tết không có nơi thắp hương, thế mà suốt một tháng không thấy mặt một cán bộ nào từ xã, huyện, thành phố, các hội nông dân, phụ nữ, chữ thập đỏ, …đến thăm nom, hình như khi người ta coi Đoàn Văn Vươn là tội phạm thì có nghĩa cả gia đình là tội phạm, là đồ súc vật, cả đứa bé chưa tới 7 tuổi cũng không phải là người, kệ mẹ chúng mày, cho chúng mày chết.

Quan liêu tới mức, luật đất đai sờ sờ ra đó, các ngành tham mưu thì đầy rẫy ra đó, giờ đã bắt đầu xử lý sai phạm nên hỏi cán bộ nói cũng gào lên, tôi biết chứ, huyện xử lý như vậy là sai, là không đúng, là oan ức cho người dân, nhưng chỉ cách đây mấy ngày, những cái mồm đó vẫn ngoác ra đúng đúng đúng. Ngu xuẩn nhất là Khánh chánh văn phòng nói một câu mà đến con chuột nghe cũng bỏ chạy vì xấu hổ: Chúng tôi làm thì chúng tôi phải nói là chúng tôi đúng. Thế mà các cấp các ngành cứ thế nghe, như đang thành một thói quen độc ác và dịch bệnh: cán bộ nói tức là đúng. Dân nói nghĩa là sai.

Quan liêu như thế thì dân nổi khùng lên, đối đầu là phải.

Quan liêu như thế thì các quan lãnh đạo đã không làm được gì cho dân lại còn gieo rắc tội ác bởi chính ý thức và thái độ làm việc của mình.

No comments:

Post a Comment

LÊN ĐẦU TRANG