Mặc áo xô, đội mũ rơm, đeo khăn tang và chống gậy, hai
cậu bé bước đi ngơ ngác khi đưa quan tài bố - tiến sĩ Nishimura Masanari
- ra xe. Đám tang của nhà khoa học Nhật trưa 13/6 diễn ra đúng theo
nghi thức của người Việt.
> Nhà khảo cổ Nhật tử nạn ở Việt Nam
Hơn 12h, từng đoàn người xếp hàng bên ngoài đợi vào
nhà tang lễ để nhìn mặt tiến sĩ Masanari lần cuối. Phía trong, quan tài
của nhà khảo cổ được đặt bên dưới tấm ảnh thờ khổ lớn của ông. Phía trái
bức ảnh là tờ lịch lưu lại ngày ông Masanari về cõi vĩnh hằng - ngày
9/6. Trên bàn thờ, ngoài hoa quả còn có 2 ngọn chuối.
Gia đình ông Masanari gồm có bố mẹ đẻ, bố mẹ vợ, vợ
ông (bà Nishino Noriko), hai con trai và em trai đến từ rất sớm. Đội
khăn xô và đeo tang trắng, người phụ nữ Nhật thỉnh thoảng lại chỉnh lại
chiếc mũ rơm, vành khăn cho hai cậu con trai hiếu động có tên thân mật
là Suhao (9 tuổi) và Susu (7 tuổi). Giống như chị dâu và hai cháu, em
trai ông Masanari cũng đeo khăn tang.
Vợ con tiến sĩ Nishimura Masanari trong đám tang thuần Việt. Ảnh: Hoàng Hà. |
Đến giờ cử hành tang lễ, lần lượt từng thành viên
trong gia đình lên thắp hương và đi vòng quanh quan tài vĩnh biệt ông.
Bà Nishimura (mẹ tiến sĩ) mặc đồ đen cầm khăn tay cố ngăn không để bật
khóc thành tiếng. Nhìn con trai qua tấm kính trên quan tài, bà đứng ôm
mặt khóc một lúc mới cất bước đi được. Cả gia đình sau đó đứng thành
hàng để cúi đầu cảm ơn những người đến viếng.
Vào viếng đầu tiên, những bạn bè ông ở Viện Khảo cổ
Việt Nam, Viện Khoa học và Xã hội Việt Nam, người chít khăn tang, người
dán miếng băng đen trên ngực. Đến chỗ gia đình, từng người dừng lại động
viên thân nhân tiến sĩ. Đáp lại, người nhà ông Nishumura cúi gập để thể
hiện sự cảm ơn sâu sắc.
Phía góc phòng, bạn bè thân thiết, đồng nghiệp hay
những người yêu mến tấm lòng, tài năng của một nhà khoa học Nhật yêu
Việt Nam đứng dựa vào nhau khóc. Họ cùng kể cho nhau nghe những câu
chuyện giản dị về nhà khảo cổ đậm chất Việt, về tâm huyết và đóng góp
của ông với ngành khảo cổ Việt Nam và về cả hai cậu bé còn quá nhỏ sớm
phải chịu cảnh mồ côi cha. Không chỉ Đại sứ quán Nhật Bản tại Việt Nam,
các viện, hội nghiên cứu ở Hà Nội, nhiều đoàn đến từ Nam Định, Hội An
hay Huế cũng mang vòng hoa tới chia buồn cùng gia đình.
Còn quá nhỏ, bé Suhao và Susu dường như chưa hiểu
chuyện gì đang diễn ra. Cả hai ngơ ngác nhìn những người mặc đồ đen, mắt
đỏ hoe tới an ủi mẹ và xoa đầu chúng. Khác với anh lớn luôn đứng bên
mẹ, cậu nhỏ chỉ muốn cởi đồ tang ra để đi tìm đồ chơi. Chỉ khi được cho
chơi điện tử trên điện thoại, cậu bé mới chịu ngồi yên một chỗ. Nếu có
ai hỏi và ôm cậu vào lòng, Susu cười tinh nghịch rồi lúc nói tiếng Việt,
tiếng Anh hoặc tiếng Nhật. Nhìn cậu, những người đến dự đám tang không
khỏi xót xa.
Đưa linh cữu chồng ra xe, chị Noriko ôm chặt di ảnh và khóc. Ảnh: Hoàng Hà. |
Trước khi đưa linh cữu con trai Masanari ra xe, ông
Nishimura Keji đã có lời cảm ơn xúc động. Theo ông Keji, ở Nhật có bài
hát 1000 cửa sổ và ông sẽ đứng dưới để hát đưa tiễn con trai. Người cha
ấy nghĩ con mình đang ở đâu đó trên bầu trời Việt Nam và mong lúc nào
tới đây cũng sẽ được nói chuyện với con trai.
Ông Keji cho hay, tiến sĩ Masanari rất yêu quý Việt
Nam, bởi vậy nhà khảo cổ này đã ở lại sống và làm việc tại đây hơn 20
năm qua. “Sau khi Masanari qua đời, con dâu và hai cháu tôi vẫn ở lại
Việt Nam. Tôi không muốn đưa thi hài con về Nhật mà muốn chôn Masanari ở
Việt Nam. Tôi nghĩ con trai ở nơi chín suối cũng sẽ vui mừng với quyết
định này. Tôi chọn địa điểm để con an nghỉ ở xã Kim Lan, Gia Lâm”, ông
nói.
Tiến sĩ Masanari có “duyên nợ” với Kim Lan - mảnh đất
nằm ven sông Hồng nên thi thể ông được an táng tại nghĩa trang xã. Năm
2000, khi đến nghiên cứu di vật gốm sứ bên bờ sông Kim Lan, tiến sĩ
Masanari gặp nông dân Nguyễn Việt Hồng. Trước đó, trong các lần đào
giếng, làm vườn hay ra ven bờ sông, ông Hồng từng hay nhặt nhạnh được
nhiều mảnh bát đĩa, lọ, tiền cổ và những đồ vật cổ xưa.
Cùng có niềm yêu thích khảo cổ, ông Hồng trợ giúp tiến
sĩ Masanari tìm kiếm và nghiên cứu. Quý mến người đàn ông Nhật dân dã
và hòa đồng, gia đình ông Hồng xem tiến sĩ Masanari như người thân trong
nhà. Ngày đó, ông Masanari và Noriko chưa làm đám cưới mà mới hẹn hò.
Tới khi kết hôn và lần lượt có hai con trai, gia đình ông Masanari vẫn
thường xuyên tới thăm nhà ông Hồng.
Trong tâm trí của ông Hồng, tiến sĩ người Nhật thích
các món ăn dân dã Việt Nam, đặc biệt là món vờ, cá mòi hay cơm bột ngô.
Mỗi lần về chơi, hai cậu con của ông Masanari lại thỏa sức chân trần
chơi đùa cùng những đứa cháu nhà ông Hồng. Không chỉ ông, bất cứ người
dân nào ở Kim Lan đều yêu quý nhà khảo cổ này. Vì không phát âm được tên
tiếng Nhật, họ gọi ông Masanari là “ông người Nhật” hay “ông
Ajinomoto”.
Hai bé Suhao và Susu dường như chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ảnh: Hoàng Hà. |
“Nghe gọi thế, ông ấy chỉ cười. Cả nhà ông người Nhật
nói tiếng Việt rất giỏi. Ông ấy chịu khó, không ngại lê la từ sáng đến
12h trưa mới nghỉ. Ông ấy gần gũi và tốt bụng lắm. Lúc nghe tin ông tiến
sĩ qua đời, người làng ở đây ai cũng thương tiếc. Đọc tin về ông trên
mạng, tôi và mọi người đã khóc”, chị Oanh, xã Kim Lan chia sẻ.
Không có điều kiện tới nhà tang lễ, chị cùng người dân
trong xã ra nghĩa trang từ sớm để chuẩn bị đón linh cữu của tiến sĩ
Masanari. Với người dân ở đây, ông Masanari không chỉ là nhà khảo cổ mà
còn là một người nông dân Việt thuần hậu, một người Việt chất phác.
Ngoài yêu quý, họ còn biết ơn vợ chồng nhà khảo cổ học Nhật Bản đã thành
lập bảo tàng gốm Kim Lan - một trong những bảo tàng gốm địa phương
phong phú, đa dạng về hiện vật và hình thức hoạt động nhất hiện nay. Quý
trọng ông nên xã Kim Lan dành một phần mộ cho nhà khảo cổ học này.
Hơn 16h, mộ của ông Masanari mới được người làng Kim
Lan đắp xong. Bên ngôi mộ mới đắp, người thân của ông vẫn cố nán lại,
còn hai cậu con nhỏ thì liên tục hỏi: "Đắp mộ để làm gì ạ?".
Thật thương tiếc. Nguyện cầu cho ông được an nghỉ đời đời ở chốn vĩnh hằng.
ReplyDelete